Đuyên Hồng

THÁNG NĂM

Em đi xa từ khi mười lăm tuổi
Ngày phượng hồng mới lấp lửng đầu cây
Anh nhớ mãi chiều tháng Năm hôm ấy
Nụ cười hồng hây hẩy mắt thơ ngây
Tháng Năm ơi! Hà Nội thót tim ai
Con đường cũ vắng hơn từ độ đó
Con ve sầu giục chi bằng lăng nở
Người Ta giờ đã cách biệt tầm tay
Sáng hôm nay giọt nắng khẽ lung lay
Trên hè nhỏ rụng vài bông phượng đỏ
Tháng Năm về thắp một trời nhung nhớ
Tím một trời ngan ngán tuổi mộng mơ
Tháng Năm ơi những kỷ niệm học trò
Cứ sống lại sau cơn mưa đầu hạ
Cứ xanh ngắt sau vòm trời đầy lá
Cứ thẫn thờ trong một ngọn gió đưa
Em đi xa Hà Nội vẫn đầy hoa
Phượng vẫn đỏ, bằng lăng vẫn tím
Em đi xa, tháng Năm thành ngọt lịm
Nỗi nhớ mềm bỗng thấm cả thơ ca

 
Đuyên Hồng 

Được bạn: vdn 4.5.07 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "THÁNG NĂM"